Tôi luôn có thiện cảm với các chiến dịch quảng cáo của HSBC kể từ khi họ tự gọi mình là “Ngân hàng địa phương của thế giới”. Như thể ai đó trong bộ phận tiếp thị có đủ sự đồng cảm để hiểu rằng toàn cầu hóa có lẽ là cơ hội kinh doanh lớn nhất thế giới nhưng đồng thời, mọi người sẽ trở nên gắn bó hơn với nền kinh tế địa phương của họ.
Chà, tôi rất vui khi nói rằng ai đó ở HSBC đã làm được điều đó một lần nữa. Lần này là từ một tấm áp phích mà tôi nhìn thấy ở Sân bay Quốc tế Dubai trên đường tới London, trong đó nói về việc nuôi dưỡng một nhà vô địch về “biên giới mở”.
Dubai, giống như Singapore, là một nơi nhỏ bé đã phát triển thịnh vượng. Dubai, giống như Singapore, đã phát triển thịnh vượng mà không cần nhiều tài nguyên. Trong một khu vực mà nền kinh tế bị chi phối bởi việc khai thác hydrocarbon, Dubai nổi bật là nơi phát triển thịnh vượng mà không cần nhiều hydrocarbon.
Dubai đã làm điều đó như thế nào? Vâng, câu trả lời là đơn giản. Họ đã mở cửa kinh doanh ngay từ ngày đầu tiên và đã chào đón các doanh nhân từ khắp nơi trên thế giới đến thành lập cửa hàng. Dubai đã tận dụng lợi thế về vị trí địa lý của mình và tự coi mình là “trung tâm” giữa Châu Âu, Châu Phi và Châu Á (đến nỗi cô gái làm thủ tục cho tôi tại Sân bay Changi đã giải thích “Dubai giống như chúng tôi – họ là một trung tâm – các chuyến bay ở đó luôn luôn đầy đủ”). Dubai hoàn toàn không phải là thị trường chính trong khu vực (Saudi Arabia có 40 triệu lẻ và UAE có 10 triệu và Dubai chỉ là phần nổi bật thứ hai của UAE) nhưng giống như Singapore trong khu vực, Dubai là cửa ngõ. Các doanh nghiệp quốc tế đặt trụ sở khu vực tại Dubai giống như ở Singapore.
Dubai và Singapore đã thịnh vượng vì lý do đơn giản là họ đã mở cửa. Chính phủ của cả hai nước sẽ lập luận rằng họ không thực sự có sự lựa chọn. Thị trường nội địa gần như không đáng kể và cả hai đều không có nhiều tài nguyên (mặc dù phải thừa nhận rằng tuyên bố này thường bị phóng đại - Cả hai đều có cảng tự nhiên và Dubai có thêm lợi thế là nằm trong Liên bang với Abu Dhabi, nơi có rất nhiều dầu mỏ) và vì vậy họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc mở cửa với thế giới. Nếu bạn nhìn vào cả hai nơi, bạn sẽ nhận thấy rằng họ đã đi tiên phong trong việc đưa các hãng hàng không quốc gia trở thành hãng hàng đầu thế giới mà họ muốn có lưu lượng truy cập quốc tế tham gia.
Cởi mở và ổn định là chìa khóa cho sự tồn tại của các quốc gia nhỏ với không nhiều ngoại trừ vị trí địa lý. Singapore đã đẩy nó đến mức hộ chiếu của họ được coi là một trong những hộ chiếu quyền lực nhất thế giới. Điều này rất rõ ràng khi tôi vào Anh và thấy rằng hộ chiếu Singapore nằm cùng loại “đặc biệt” với hộ chiếu lớn hơn của Hoa Kỳ, Nhật Bản và Liên minh Châu Âu. Tóm lại, việc vào một nước phương Tây bằng hộ chiếu Singapore tương đối dễ dàng. Không ai lo lắng chúng tôi sẽ biến mất và hoạt động ở chợ đen.
Cởi mở là chìa khóa dẫn đến thịnh vượng và ổn định cho những nơi nhỏ bé như Singapore và Dubai. Tuy nhiên, đó cũng là trường hợp của những nơi lớn hơn.
Hãy nhìn vào Vương quốc Anh (Anh), nơi tôi đang ngồi. Vương quốc Anh nổi tiếng là đã thực hiện một trong những hành động ngu ngốc nhất của chủ nghĩa dân tộc và như tôi viết, nước Anh đang trải qua một trong những thời kỳ khó khăn nhất về mặt kinh tế. Như thường được đề cập, tôi lớn lên ở Anh trong thời kỳ suy thoái những năm 1990 và không ai nói về việc lựa chọn chết đói hay chết cóng như bây giờ. Bằng cách nào đó, mọi người đều bị cuốn vào ý tưởng rằng vị thế của Anh trên thế giới sẽ được nâng cao thông qua Brexit. Phải nhờ đến Người phát ngôn của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) mới xua tan được huyền thoại đó:
https://www.youtube.com/watch?v=8jZ0KTRUgpU
Brexit và việc trao quyền cho những người theo chủ nghĩa dân tộc thất nghiệp là điều mà bạn gọi là một cú tát vào sự bình thường của lịch sử nước Anh. Hãy coi Brexit như một bài học về lý do tại sao người ta không bao giờ nên bỏ qua lịch sử của chính mình khi ai đó nói với bạn rằng việc đóng cửa với thế giới sẽ nâng cao phẩm chất đàn ông của bạn.
Người Anh là quốc gia “nhỏ” đầu tiên chứng minh rằng cởi mở là điều cần thiết cho sự thịnh vượng. Nước Anh là một hòn đảo nhỏ ẩn mình trong một góc của châu Âu và thống trị một phần tư thế giới. Nó đã hạ bệ các quốc gia lớn hơn như Trung Quốc và chinh phục Ấn Độ (như đã nói trong phim Gandhi - khoảng 100.000 người Anh cai trị 300 triệu người Ấn Độ). Trung Quốc đã và đang lớn hơn Anh gấp nhiều lần nhưng lại đóng cửa với mọi thứ vì họ thực sự cho rằng mình là trung tâm của thế giới và từ chối mở cửa biên giới. Ngược lại, nước Anh lại đi tiên phong trong tự do thương mại và di chuyển hàng hóa - do đó có nguồn lực và ý tưởng hơn so với vị trí địa lý nhỏ hơn của nước này.
Nếu bạn nhìn vào những khu vực của nước Anh đang hoạt động hiệu quả, đặc biệt là những khu vực tốt hơn ở London, bạn sẽ nhận thấy rằng đây không phải là nơi những người ủng hộ Brexit lui tới. Đó là những phần mở rộng ra thế giới mà tôi không thể không nhận thấy rằng London Marathon được tài trợ bởi Tata Consultancy Services (TCS), thương hiệu cổ điển nhất của Ấn Độ.
Nếu bạn nhìn vào những khu vực của London thống trị thế giới và tạo ra sự thịnh vượng cho mọi người, bạn sẽ nhận thấy rằng đó là những khu vực được mở cửa. Bạn sẽ không gặp phải những người thất nghiệp chuyên trách người nước ngoài cướp mất công việc mà họ không bao giờ muốn ở những khu vực khiến London trở thành một thành phố tuyệt vời như vậy.
Những người theo chủ nghĩa Sô vanh thuộc mọi loại cần phải nhớ một điều. Chủ nghĩa dân tộc giống như thủ dâm. Bạn có thể cảm thấy dễ chịu khi đam mê nó nhưng thực tế là bạn thực sự tiêu tốn năng lượng để không tạo ra được gì cả.
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét